watch sexy videos at nza-vids!
Full phim sex 3gp mp4 | Ảnh nude
loading...

Tử tù không tin mình được tha tội chết

Thứ Ba, 14/08/2012, 01:59 PM (GMT+7)
Sự kiện: Đằng sau song sắt
Chuyện tử tù mù chữ không tin mình được chủ tịch nước chấp nhận đơn xin ân xá.

An ninh hình sự cập nhật liên tục tất cả các ngày trong tuần

Ngày cán bộ quản giáo trông coi buồng giam tử tù bước vào buồng giam gọi tôi ra ngoài, tôi ngước nhìn cán bộ quản giáo và hỏi: “Tôi bị đưa đi bắn rồi phải không cán bộ”? Người cán bộ nói: “Không, anh được tha tội chết”. Tôi nghe rồi cười như mếu, nói như sắp khóc: “Cán bộ đừng đùa tôi ác như vậy”. Đến lúc cầm trên tay lệnh ân xá của Chủ tịch nước, tôi vẫn đứng như trời trồng, không biết nên phản ứng ra sao, bởi suốt những ngày nằm trong phòng giam tử tù, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được ân xá sau những tội ác tôi đã gây ra.

Lá đơn xin ân xá gửi Chủ tịch nước của tử tù mù chữ

Tôi sinh ra và lớn lên ở Lục Ngạn, Bắc Giang – cái vùng quê nghèo sống dựa vào cây vải năm được năm mất. Mồ côi cha, 3 anh em tôi đã sống qua những năm tháng đói khổ bằng sự yêu thương, tần tảo của mẹ. Bố mất sớm, nhà lại nghèo, tôi học hết lớp 4 thì nghỉ học. Nhưng vì bỏ quên sách vở quá lâu, nên tôi thậm chí chẳng biết đọc, biết viết. Tôi lớn lên hồn nhiên như cây cỏ, thích gì làm nấy và không có bất cứ một khái niệm gì về việc phải sống sao cho trở thành người có ích cho xã hội. Nhìn đứa con trai càng lớn càng lêu lổng, nghịch ngợm, mẹ tôi chỉ biết thở dài ngao ngán.

Chẳng có nghề nghiệp gì, không có tiền bạc, cũng không có tri thức, tôi ở nhà làm nông nghiệp. Nhà nghèo, nên khi chọn vợ, tôi cũng chỉ dám chọn một cô gái nghèo như mình. Khi vợ tôi sinh được đứa con trai đầu lòng, mẹ tôi đã phần nào yên tâm. Mẹ nghĩ giờ tôi sẽ trở thành một người đàn ông chững chạc, chín chắn, chí thú lo cho gia đình. Nhưng mẹ tôi không được hưởng niềm hạnh phúc đó lâu. Năm 2004, tôi gây ra vụ giết người, cướp của làm chấn động cả vùng quê nghèo Lục Ngạn và làm tan vỡ luôn cả gia đình mình.

Ngày hôm đó, tôi mượn xe của một cô giáo ở gần nhà để đi chơi. Cô không lấy chồng mà ở vậy một mình. Cô dạy tôi khi tôi còn học lớp 1, lớp 2 và rất quý tôi. Khi ấy, chiếc xe là tài sản quý đối với người dân quê tôi, nhưng cô giáo vẫn cho tôi mượn mỗi khi cần. Những lần khác thì không sao, nhưng lần đó, cầm xe máy trong tay, tôi đi theo mấy người bạn đi đánh bạc. Thua sạch tiền trong túi, tôi cắm chiếc xe đánh tiếp và lại trắng tay. Đến lúc trở về nhà, cô giáo cũ của tôi rất giận. Cô ấy mắng tôi rất nhiều, nói tôi là kẻ lừa đảo, lưu manh. Lúc đó tôi biết cô giáo mắng đúng. Tôi cũng biết tôi đã làm sai. Nhưng trong tâm trạng bức bối vì bị thua bạc, đầu óc tôi hoàn toàn mụ mẫm. Trong một phút điên cuồng, tôi đã phạm phải sai lầm lớn nhất của đời mình mình. Tôi dã giết chết cô ấy mà không kịp hiểu tại sao mình lại hành động như thế.

Sau khi gây án, quá hoảng loạn, sợ hãi, việc đầu tiên tôi nghĩ tới là chạy trốn. Cầm những đồng tiền cuối cùng trong nhà, tôi lên tàu lên Lào Cai, sống vất vưởng ở đó một thời gian dài. Nhưng tôi không sao quên được nỗi ám ảnh về cái chết của cô giáo. Những ngày đó là những ngày tôi không thể ăn ngon, ngủ yên, lúc nào cũng lo nơm nớp vì tưởng tượng ra mình có thể bị bắt, bị trừng phạt bất cứ lúc nào. Có những đêm nằm ngủ, tôi nằm mơ thấy cô giáo tôi trở về nhìn tôi với ánh mắt oán hận. Tỉnh dậy sau những giấc mơ như thế, tôi thấy mồ hôi ướt đầm lưng áo. Có lẽ tôi sẽ còn tiếp tục trốn chạy như thế, nếu như trong một lần liên lạc về với gia đình, người mẹ già bất hạnh của tôi không ứa nước mắt nói: “Con ơi, mẹ xin con hãy quay về đầu thú. Nếu pháp luật có bắt con đền tội bằng cả mạng sống, thì ít nhất gia đình cũng biết con chết ở đâu, chết ngày nào để thăm viếng. Chứ con đi như thê,s mẹ sợ con có mệnh hệ gì, mẹ chẳng bao giờ biết được”. Khi nghe mẹ nói câu đó, như một kẻ lầm đường tỉnh ngộ, tôi trở về và đến cơ quan điều tra đầu thú. Bởi tôi hiểu sự trở về của tôi, dù có thể không nhận ra được sự tha thứ của pháp luật, nhưng lại là cách duy nhất giúp tôi giảm bớt tội bất hiếu với mẹ tôi và với cô giáo tôi.

Với tội danh cướp của, giết người, tôi bị tòa tuyên án tử hình. Ngày bước vào khu giam dành cho tử tù, khi các tử tù khác nghe về tội danh của tôi, họ lắc đầu bảo: “Không có cơ hội gì để hi vọng đâu”. Trong hai ngày đầu tôi ở trong khu giam tử tù, đã có hai tử tù bị mang đi hành quyết. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ tiếng tháo xiềng nghe lẻng xẻng và lời chào cuối cùng của một tử tù: “Chào anh em, tớ đi trước nhé”. Có những đêm nằm không ngủ được, tôi đã có những lúc tưởng tượng ra buổi sáng đó sẽ đến với mình. Và tôi cũng sẽ nói với những tử tù khác: “Chào anh em, tớ đi trước nhé”.

Trong phòng giam tử tù, mỗi ngày có một tiếng đồng hồ được ra khỏi phòng để tắm rửa, vệ sinh và ra ngoài hít thở khí trời. Những lúc như thế, tôi thường ngồi nói chuyện với một tử tù cũng phạm tội giết người, cướp của, anh ta thường nhìn tôi u uất và nói: “Tội của anh và chú chẳng được tha đâu. Chỉ là chú sẽ đi sau anh thôi”. Những điều đã mắt thấy tai nghe khiến tôi chẳng còn chút hi vọng nào về sự khoan hồng của pháp luật, nên dần dần, ở trong phòng giam, tôi chấp nhận cái chết có thể đến với mình bất cứ lúc nào. Khi nghĩ mình không còn sống được bao lâu, tôi trân trọng vô cùng những giây phút có gia đình đến thăm nuôi. Những lần như thế, nhìn mẹ già héo hắt, nhìn vợ xanh xao, buồn bã, tôi thấy lòng mình tê tái. Đứa con trai của tôi lâu ngày được gặp bố, choàng tay ôm cổ tôi và đút cho tôi một miếng xôi, tôi vừa ăn mà vừa ngạc nhiên vì không hiểu sao nước mắt mình cứ trào ra. Cả đời tôi, đó là lần đầu tiên tôi phát hiện ra mình biết khóc. Những kẻ tử tù như chúng tôi, bất cứ lần đến thăm nào của gia đình cũng là lần đến thăm cuối cùng. Vì thế, đến lúc chia tay với người thân, tôi cứ đứng thẫn thờ nhìn những người thân yêu của mình đi xa dần, xa dần rồi thì thầm nói: “Vĩnh biệt”.

Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình được ân xá. Nên khi phải viết đơn cho Chủ tịch nước xin ân xá, tôi cũng không buồn viết. Nhưng những tử tù cùng khu trại giam cứ động viên tôi, vợ tôi vào gặp lần nào cũng khóc. Vì những lời động viên của bạn tù, vì giọt nước mắt của vợ, tôi làm đơn xin ân xá, vì mọi người xung quanh nhiều hơn là vì mình. Tôi vốn không biết chữ nên phải nhờ một người tử tù cùng khu giam ghi lại những điều mình muốn viết. Trong đơn xin ân xá gửi cho Chủ tịch nước, tôi kể về tội danh của mình, kể về sai lầm của mình, kể về những hối lỗi trong phòng giam tử tù và kể về cả sự tuyệt vọng của chính tôi trước hi vọng cuối cùng này. Tôi đã gửi lá đơn đó cho Chủ tịch nước mà không hề hi vọng vào bất cứ một sự ân xá nào. Cái tết duy nhất trong phòng giam tử tù, khi cán bộ quản giáo vào thăm và chúc tôi được ân xá tha tội chết, tôi cười cười nói với cán bộ: “Cán bộ chúc điều gì hiện thực hơn đi”.

Khúc hát trong buồng giam tử tù

Ngày tôi được cán bộ trại giam tháo xiềng để ra ngoài, tôi nghĩ người ta chuẩn bị mang tôi đi bắn. Khi cán bộ quản giáo nói: “Anh được tha tội chết”, tôi cười như mếu bảo: “Sao cán bộ đùa ác vậy”. Nhưng tôi không biết rằng không một người quản giáo nào đùa cợt về điều đó với một tử tù, bởi họ hiểu, hai chữ “ân xá” là một phép thử thiêng liêng với những người tử tù đang ngày ngày ngồi chờ đợi cái chết. Lúc được nhìn thấy quyết định ân xá, tôi đứng trơ ra, không biết nên cười hay nên khóc. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho những tình huống xấu nhất, nhưng tôi chưa chuẩn bị tinh thần cho giờ phút tôi được trở lại với cuộc sống. Các quản giáo trong trại giam đều thắc mắc vì không thấy tôi biểu lộ cảm xúc gì khi nhận được quyết định ân xá. Nhưng họ không biết là liền mấy ngày sau đó, tôi không ăn được cơm và ngồi hát suốt đêm trong phòng giam. Tôi không ăn, bởi biết rồi cuộc đời mình sẽ còn nhiều bữa ăn nữa. Tôi hát, bởi tôi biết mình sẽ còn được hát thế này nhiều năm nữa. Đó là những lúc tôi thực sự hiểu và trân trọng hai chữ: cuộc sống.

Cuộc đời tôi có rất nhiều nỗi ân hận. Những nỗi ân hận lớn nhất là tôi dã làm khổ mẹ già, khổ vợ con. Nên dù tôi bị tù chung thân, mẹ tôi vẫn còn yêu thương tôi với tất cả tình yêu mà mẹ có. Nhưng vợ tôi thì không chờ đợi được như thế. Sau 2 năm chăm sóc chồng đi tù, cuối cùng vợ tôi cũng bỏ đi. Tôi không trách cô ấy mà chỉ coi đó là một phần sự trừng phạt mà tôi phải chấp nhận. Tôi chỉ thương, chỉ xót xa khi nhớ đến đứa con trai bé bỏng của tôi. Tôi bị bắt khi con trai tôi mới 4 tuổi. Ngày còn ở nhà, cứ mỗi lần đi làm về, nó thường đứng chờ tôi sẵn sàng ở cửa và chạy lại ôm tôi rồi nói: “Bố đi làm về mỏi lưng lắm phải không? Bố nằm xuống để con đấm lưng cho”? Đôi khi con tôi giẫm lên lưng tôi, chạy qua chạy lại. Nó bảo nó làm thế để giúp tôi hết mỏi lưng. Giờ nhớ lại tôi nhận ra đó là những khoảnh khắc hạnh phúc và bình yên nhất mà tôi có trong đời. Đi tù, điều khiến tôi đau đớn nhất là những lúc mẹ tôi viết thư lên kể về con tôi. Không có bố mẹ chăm sóc, con tôi lớn lên trong buồn bã. Có những hôm đi học, nó bị bạn cùng trường trêu ghẹo: “Bố mày là kẻ giết người. Bố mày bị đi tù”, nó vừa đi vừa khóc vừa nói: “Chúng mày nói láo, bố tao đi làm xa kiếm tiền nuôi tao đi học. Bà tao bảo thế”. Đến giờ con tôi vẫn không biết tôi là một kẻ giết người đang mang án tù chung thân.

Tôi đã phải trả giá cho lỗi lầm của mình, nhưng nỗi bất hạnh và thiệt thòi của con trẻ là cái giá lớn nhất mà tôi phải trả. Đó là cái tôi vẫn luôn nhớ để nhắc mình phải biết sám hối, phải biết phục thiện trên con đường hoàn lương phía trước


Mình yêu nhau đi ღ Không cần ngày mai
♥ Đừng ai cố gắng đem lại cho tôi những niềm tin.
♥ Đừng ai nghĩ là sẽ làm tôi hạnh phúc.
♥ Đừng ai trao cái gọi là tình yêu cho tôi.

Với tôi những thứ đó xa xỉ lắm, giả tạo lắm, không có thật đâu.
Và tim tôi không còn đủ sức để chịu đau thêm một lần nào nữa đâu.
Như vậy nhé:)




Bạn nên biết: Vì sao bút chì có tẩy không ...?

Có người hỏi: vì sao bút chì có tẩy? Chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng rồi sao: để xóa đi những chữ viết sai, viết chưa đẹp hoặc để xóa hoàn toàn một đoạn văn nào đó!

Vậy có bao giờ bạn tự hỏi mình: phải chăng trong cuộc sống này, chúng ta cũng cần có một cục tẩy cho riêng mình? Để xóa đi những sai lầm của người khác và của chính bản thân ta! Có lúc chúng ta keo kiệt, không dùng đến cục tẩy đó khiến cho những trang giấy cuộc đời nhem nhuốc những dòng gạch và xóa!

Bất cứ ai cũng có lúc gặp sai lầm, bất cứ ai cũng gây ra những lỗi lầm khắc sâu trong lòng người khác! Có người ghi nhớ để rồi mãi mãi khắc khoải vì vết thương đó! Có người để nó bị thời gian xóa đi, trống trơn phẳng lặng để viết lên những bài viết cuộc đời đặc sắc hơn, ý nghĩa hơn!

Người ta nói rằng cuộc đời là một trang giấy trắng, và chính chúng ta sẽ quyết định viết nó như thế nào! Khi một đứa trẻ mới vào lớp một, cô giáo không cho chúng viết bằng bút bi mà viết bằng bút chì! Bởi vì sao bạn nhỉ? Vì bàn tay yếu ớt của các bé nhất định sẽ có lúc viết những nét nghuệch ngoạc, sai từ này từ khác! Và khi đó, bé sẽ dùng tẩy để tẩy đi những chữ viết chưa đúng, chưa đẹp của mình! Chúng ta cũng vậy, không ai sinh ra đã có thể viết lên những bài ca cuộc đời một cách hoàn chỉnh! Có lúc chúng ta vì vội vã mà đi sai phương hướng dẫn đến những hậu quả khôn lường, có lúc vì chủ quan mà mắc sai lầm không thể sửa chữa! Làm thế nào đây? Ngồi trách móc bản thân và hứng chịu những lời trách móc của người khác? Như vậy có giải quyết được gì không?

Lúc ấy chúng ta cần biết tẩy đi những sai lầm mắc phải và làm lại từ đầu với những bước đi thận trọng hơn! Không ai có thể trưởng thành mà chưa một lầm vấp ngã hay mắc sai lầm!

Mỗi em bé trước khi biết đi cũng trải qua quá trình chập chững với không ít lần vấp ngã! Đừng tự trách bản thân mình quá nhiều bạn ạ! Cũng như đừng trách móc những người khác khiến họ cảm thấy mình kém cỏi mà mất hết niềm tin vào chính bản thân họ! Hãy biết chấp nhận sai lầm như một điều tự nhiên trong cuộc sống để đối mặt với sai lầm và thất bại một cách nhẹ nhàng hơn! Bạn biết đấy, cục tẩy sinh ra để xóa đi những chữ viết chưa được tròn trịa, chưa được chính xác thì chúng ta cũng hãy dùng cục tẩy của mình – sự bao dung và thứ tha để tẩy đi những sai lầm của mình và người khác mắc phải!

Đừng quá khắt khe với người khác, cũng đừng chỉ nhìn vào những sai lầm của họ mà đánh giá con người họ! Bất kỳ ai cũng có lúc mắc phải sai lầm quan trọng là họ biết mình sai để sửa, còn chúng ta đừng chỉ biết nhìn vào những sai lầm đó mà hãy nghĩ đến những gì họ đã cố gắng, đã nỗ lực để làm tốt công việc của mình!

Có câu chuyện về chiếc bánh bị cháy, bạn đã nghe bao giờ chưa nhỉ? Một người phụ nữ phải làm việc 8h/ngày lại còn chăm sóc gia đình và làm hết mọi công việc của một người nội trợ! Một ngày nọ cô mệt nhoài với hàng tá công việc ở cơ quan khiến cô có cảm giác như kiệt sức! Về nhà cô còn phải dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho chồng và con của cô! Khi người chồng đón con từ trường về, cũng là lúc cô nướng xong mẻ bánh quy trong lò! Thế nhưng vì quá mệt nên cô đã để quên nó một lúc khiến cho một vài chiếc bị cháy!

Lúc ăn tối, đứa con quan sát xem có ai nói gì về những chiếc bánh cháy đó không nhưng chẳng có ai lên tiếng cả! Khi dọn bát đĩa, người vợ ngỏ ý xin lỗi về những chiếc bánh cháy nhưng người chồng dịu dàng nói: có gì mà em phải xin lỗi chứ, hơn nữa mùi vị những chiếc bánh ấy rất ngon! Người vợ mỉm cười hạnh phúc!

Khi đưa con đi ngủ, nó thì thầm hỏi bố nó: có thật bố thích ăn bánh quy cháy không? Không con ạ, anh ta nói với con! Nhưng hôm nay mẹ con rất mệt mà vẫn phải chuẩn bị bữa ăn cho bố con chúng ta! Không nên làm mẹ buồn mà một vài chiếc bánh cháy có ảnh hưởng đến ai đâu chứ!

Thế đấy, có bao nhiêu người không để ý đến một vài chiếc bánh cháy trên đĩa bánh? Không nhiều lắm phải không bạn! Cũng như vết mực đen trên tờ giấy trắng!

Có lúc chúng ta chỉ biết nhìn vào những sai lầm, khuyết điểm của người khác để rồi lên tiếng chỉ trích mà quên rằng họ đã cố gắng rất nhiều!

Hãy sống bao dung hơn bạn nhé, để cục tẩy của bạn mòn dần theo năm tháng, đừng bao giờ để cục tẩy của bạn mãi mãi như mới xuất xưởng! Bởi vì nếu không sử dụng đến nó cuộc đời của chúng ta sẽ chi chít những vết gạch xóa sau những lần mắc sai lầm! Một tờ giấy như vậy có đẹp đẽ gì không bạn? Hãy để nó là một tờ giấy được viết nên bởi những trải nghiệm, những thử thách, quyết tâm và cả sự tha thứ và bao dung nữa, bạn nhé! —





Lại cái giờ lịch sử chết dẫm . Những lời cô giáo giảng không lọt vào tai tôi một chữ nào cả . Vẫn cái điệu thở dài ngày càng não nề hơn , rồi tôi ngồi chống cằm suy nghĩ lung tung , thi thoảng lại liếc về phía nàng . Nhìn dáng vẻ chăm chỉ của nàng mà tôi thấy tủi hổ cho thân phận của mình quá , nàng xinh xắn học giỏi , tôi tuy không xấu trai cũng chẳng học dốt , nhưng cái sự lười của tôi lúc này khiến tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và nàng cách xa nhau quá ...
_Em Hiếu ! -Giọng cô giáo đập vào tai khiến tôi giật thót người , lật bật đứng lên , tim đập thình thịch :
_Dạ ! Cô gọi em !
_Em hay cho cô biết ai là người tử thủ tại thành Hà Nội !
_Dạ thưa cô ... Quách Tỉnh !-Phỉ phui cái mồm tôi lúc đó .
Cả lớp cười ồ lên . Cô trố mắt nhìn tôi như một sinh vật lạ :
_Em nói cái gì !???
_Dạ không ..không ạ !-Tôi cúi gằm mặt xuống , ước gì có kẽ nứt nào ...
_Giỏi lắm ! Hoàng Diệu sống lại ắt sẽ biết ơn em đã đặt cho ông ấy một cái tên mới , ngồi xuống 1 điểm !
Tôi nóng bừng mặt , tiu nghỉu ngồi xuống . Một ánh mắt buồn quay xuống nhìn tôi kèm một tiếng thở dài , tôi quay sang , ánh mắt đó lúng túng chạy trốn vào những trang sách ...là nàng ư ??? Nhưng lúc ấy tâm trạng tôi đâu còn nghĩ đến điều gì nữa , cảm giác xấu hổ đã lấn chiếm hết tâm hồn tôi rồi ...
Ôi cái giờ lịch sử chết dẫm ..

Written by KidTjTj



Sinh năm 1994, Henriquez đã nổi lên từ lúc còn là một cậu thiếu niên trong học viện đào tạo trẻ của Universidad de Chile, đội bóng hàng đầu của quốc gia Nam Mỹ này. Được biết, ngay từ năm 2009, Man Utd đã ký thoả thuận sơ bộ với Universidad de Chile về việc chuyển nhượng Henriquez (cần lưu ý, mấy năm qua, "Quỷ đỏ" thành Manchester đã xây dựng một hệ thống chân rết săn lùng tài năng khá quy mô ở khu vực Nam Mỹ). Theo đó, MU sẽ được phép mua Henriquez đầu tiên và thời hạn hiệu lực của thoả thuận sẽ kéo dài đến năm 2014. Tuy nhiên, kể từ sau giải VĐ Nam Mỹ dành cho lứa tuổi U-17 tổ chức vào năm ngoái, Man Utd nhận thấy cần phải mau chóng đưa Henriquez về Old Trafford cho cẩn thận, tránh tình trạng "bị cướp tay trên" (bởi trừ phi thoả thuận gắn liền với yếu tố tiền bạc, bằng không việc "lật lọng" hoàn toàn có thể xảy ra). Mùa vừa rồi, Henriquez đã được đẩy lên đội 1 Universidad de Chile và sớm toả sáng với 12 bàn trong 17 trận ra sân, một thành tích quá xuất sắc. Bởi thế Man Utd càng quyết tâm hơn trong việc mua đứt Angelo Henriquez.

Theo khẳng định của tờ Daily Mail, Man Utd đã đồng ý trả 3 triệu bảng như yêu cầu của Universidad de Chile và chỉ cần xin được giấy phép lao động tại Anh thì chân sút trẻ này sẽ chính thức hiện diện ở Old Trafford. So với Kagawa thì thủ tục của Henriquez có phần đơn giản hơn vì anh còn trẻ. Mới cả, nếu chẳng may không được thì cũng không hề hấn gì. Man Utd sẽ cho một CLB nào đó ở châu Âu mượn Henriquez cho đến lúc nào đủ điều kiện được cấp phép hoặc xịn hơn là cả hộ chiếu EU (giấy phép lao động chỉ áp dụng cho những cầu thủ ngoài EU). Thực tế, Henriquez chỉ là một khoản đầu tư dài hạn chứ Sir Alex chẳng hề mơ mộng tới mức trông đợi vào một cầu thủ chưa thành danh, lại mới chập chững những bước đầu tiên trong sự nghiệp tại châu Âu.
Hội những người mà trái tim mãi mãi dành cho Quỷ Đỏ



Bạn nên biết: Vì sao bút chì có tẩy không ...?

Có người hỏi: vì sao bút chì có tẩy? Chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng rồi sao: để xóa đi những chữ viết sai, viết chưa đẹp hoặc để xóa hoàn toàn một đoạn văn nào đó!

Vậy có bao giờ bạn tự hỏi mình: phải chăng trong cuộc sống này, chúng ta cũng cần có một cục tẩy cho riêng mình? Để xóa đi những sai lầm của người khác và của chính bản thân ta! Có lúc chúng ta keo kiệt, không dùng đến cục tẩy đó khiến cho những trang giấy cuộc đời nhem nhuốc những dòng gạch và xóa!

Bất cứ ai cũng có lúc gặp sai lầm, bất cứ ai cũng gây ra những lỗi lầm khắc sâu trong lòng người khác! Có người ghi nhớ để rồi mãi mãi khắc khoải vì vết thương đó! Có người để nó bị thời gian xóa đi, trống trơn phẳng lặng để viết lên những bài viết cuộc đời đặc sắc hơn, ý nghĩa hơn!

Người ta nói rằng cuộc đời là một trang giấy trắng, và chính chúng ta sẽ quyết định viết nó như thế nào! Khi một đứa trẻ mới vào lớp một, cô giáo không cho chúng viết bằng bút bi mà viết bằng bút chì! Bởi vì sao bạn nhỉ? Vì bàn tay yếu ớt của các bé nhất định sẽ có lúc viết những nét nghuệch ngoạc, sai từ này từ khác! Và khi đó, bé sẽ dùng tẩy để tẩy đi những chữ viết chưa đúng, chưa đẹp của mình! Chúng ta cũng vậy, không ai sinh ra đã có thể viết lên những bài ca cuộc đời một cách hoàn chỉnh! Có lúc chúng ta vì vội vã mà đi sai phương hướng dẫn đến những hậu quả khôn lường, có lúc vì chủ quan mà mắc sai lầm không thể sửa chữa! Làm thế nào đây? Ngồi trách móc bản thân và hứng chịu những lời trách móc của người khác? Như vậy có giải quyết được gì không?

Lúc ấy chúng ta cần biết tẩy đi những sai lầm mắc phải và làm lại từ đầu với những bước đi thận trọng hơn! Không ai có thể trưởng thành mà chưa một lầm vấp ngã hay mắc sai lầm!

Mỗi em bé trước khi biết đi cũng trải qua quá trình chập chững với không ít lần vấp ngã! Đừng tự trách bản thân mình quá nhiều bạn ạ! Cũng như đừng trách móc những người khác khiến họ cảm thấy mình kém cỏi mà mất hết niềm tin vào chính bản thân họ! Hãy biết chấp nhận sai lầm như một điều tự nhiên trong cuộc sống để đối mặt với sai lầm và thất bại một cách nhẹ nhàng hơn! Bạn biết đấy, cục tẩy sinh ra để xóa đi những chữ viết chưa được tròn trịa, chưa được chính xác thì chúng ta cũng hãy dùng cục tẩy của mình – sự bao dung và thứ tha để tẩy đi những sai lầm của mình và người khác mắc phải!

Đừng quá khắt khe với người khác, cũng đừng chỉ nhìn vào những sai lầm của họ mà đánh giá con người họ! Bất kỳ ai cũng có lúc mắc phải sai lầm quan trọng là họ biết mình sai để sửa, còn chúng ta đừng chỉ biết nhìn vào những sai lầm đó mà hãy nghĩ đến những gì họ đã cố gắng, đã nỗ lực để làm tốt công việc của mình!

Có câu chuyện về chiếc bánh bị cháy, bạn đã nghe bao giờ chưa nhỉ? Một người phụ nữ phải làm việc 8h/ngày lại còn chăm sóc gia đình và làm hết mọi công việc của một người nội trợ! Một ngày nọ cô mệt nhoài với hàng tá công việc ở cơ quan khiến cô có cảm giác như kiệt sức! Về nhà cô còn phải dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho chồng và con của cô! Khi người chồng đón con từ trường về, cũng là lúc cô nướng xong mẻ bánh quy trong lò! Thế nhưng vì quá mệt nên cô đã để quên nó một lúc khiến cho một vài chiếc bị cháy!

Lúc ăn tối, đứa con quan sát xem có ai nói gì về những chiếc bánh cháy đó không nhưng chẳng có ai lên tiếng cả! Khi dọn bát đĩa, người vợ ngỏ ý xin lỗi về những chiếc bánh cháy nhưng người chồng dịu dàng nói: có gì mà em phải xin lỗi chứ, hơn nữa mùi vị những chiếc bánh ấy rất ngon! Người vợ mỉm cười hạnh phúc!

Khi đưa con đi ngủ, nó thì thầm hỏi bố nó: có thật bố thích ăn bánh quy cháy không? Không con ạ, anh ta nói với con! Nhưng hôm nay mẹ con rất mệt mà vẫn phải chuẩn bị bữa ăn cho bố con chúng ta! Không nên làm mẹ buồn mà một vài chiếc bánh cháy có ảnh hưởng đến ai đâu chứ!

Thế đấy, có bao nhiêu người không để ý đến một vài chiếc bánh cháy trên đĩa bánh? Không nhiều lắm phải không bạn! Cũng như vết mực đen trên tờ giấy trắng!

Có lúc chúng ta chỉ biết nhìn vào những sai lầm, khuyết điểm của người khác để rồi lên tiếng chỉ trích mà quên rằng họ đã cố gắng rất nhiều!

Hãy sống bao dung hơn bạn nhé, để cục tẩy của bạn mòn dần theo năm tháng, đừng bao giờ để cục tẩy của bạn mãi mãi như mới xuất xưởng! Bởi vì nếu không sử dụng đến nó cuộc đời của chúng ta sẽ chi chít những vết gạch xóa sau những lần mắc sai lầm! Một tờ giấy như vậy có đẹp đẽ gì không bạn? Hãy để nó là một tờ giấy được viết nên bởi những trải nghiệm, những thử thách, quyết tâm và cả sự tha thứ và bao dung nữa, bạn nhé! c


Mình yêu nhau đi ღ Không cần ngày mai
♥ Đừng ai cố gắng đem lại cho tôi những niềm tin.
♥ Đừng ai nghĩ là sẽ làm tôi hạnh phúc.
♥ Đừng ai trao cái gọi là tình yêu cho tôi.

Với tôi những thứ đó xa xỉ lắm, giả tạo lắm, không có thật đâu.
Và tim tôi không còn đủ sức để chịu đau thêm một lần nào nữa đâu.
Như vậy nhé:)




Bạn nên biết: Vì sao bút chì có tẩy không ...?

Có người hỏi: vì sao bút chì có tẩy? Chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng rồi sao: để xóa đi những chữ viết sai, viết chưa đẹp hoặc để xóa hoàn toàn một đoạn văn nào đó!

Vậy có bao giờ bạn tự hỏi mình: phải chăng trong cuộc sống này, chúng ta cũng cần có một cục tẩy cho riêng mình? Để xóa đi những sai lầm của người khác và của chính bản thân ta! Có lúc chúng ta keo kiệt, không dùng đến cục tẩy đó khiến cho những trang giấy cuộc đời nhem nhuốc những dòng gạch và xóa!

Bất cứ ai cũng có lúc gặp sai lầm, bất cứ ai cũng gây ra những lỗi lầm khắc sâu trong lòng người khác! Có người ghi nhớ để rồi mãi mãi khắc khoải vì vết thương đó! Có người để nó bị thời gian xóa đi, trống trơn phẳng lặng để viết lên những bài viết cuộc đời đặc sắc hơn, ý nghĩa hơn!

Người ta nói rằng cuộc đời là một trang giấy trắng, và chính chúng ta sẽ quyết định viết nó như thế nào! Khi một đứa trẻ mới vào lớp một, cô giáo không cho chúng viết bằng bút bi mà viết bằng bút chì! Bởi vì sao bạn nhỉ? Vì bàn tay yếu ớt của các bé nhất định sẽ có lúc viết những nét nghuệch ngoạc, sai từ này từ khác! Và khi đó, bé sẽ dùng tẩy để tẩy đi những chữ viết chưa đúng, chưa đẹp của mình! Chúng ta cũng vậy, không ai sinh ra đã có thể viết lên những bài ca cuộc đời một cách hoàn chỉnh! Có lúc chúng ta vì vội vã mà đi sai phương hướng dẫn đến những hậu quả khôn lường, có lúc vì chủ quan mà mắc sai lầm không thể sửa chữa! Làm thế nào đây? Ngồi trách móc bản thân và hứng chịu những lời trách móc của người khác? Như vậy có giải quyết được gì không?

Lúc ấy chúng ta cần biết tẩy đi những sai lầm mắc phải và làm lại từ đầu với những bước đi thận trọng hơn! Không ai có thể trưởng thành mà chưa một lầm vấp ngã hay mắc sai lầm!

Mỗi em bé trước khi biết đi cũng trải qua quá trình chập chững với không ít lần vấp ngã! Đừng tự trách bản thân mình quá nhiều bạn ạ! Cũng như đừng trách móc những người khác khiến họ cảm thấy mình kém cỏi mà mất hết niềm tin vào chính bản thân họ! Hãy biết chấp nhận sai lầm như một điều tự nhiên trong cuộc sống để đối mặt với sai lầm và thất bại một cách nhẹ nhàng hơn! Bạn biết đấy, cục tẩy sinh ra để xóa đi những chữ viết chưa được tròn trịa, chưa được chính xác thì chúng ta cũng hãy dùng cục tẩy của mình – sự bao dung và thứ tha để tẩy đi những sai lầm của mình và người khác mắc phải!

Đừng quá khắt khe với người khác, cũng đừng chỉ nhìn vào những sai lầm của họ mà đánh giá con người họ! Bất kỳ ai cũng có lúc mắc phải sai lầm quan trọng là họ biết mình sai để sửa, còn chúng ta đừng chỉ biết nhìn vào những sai lầm đó mà hãy nghĩ đến những gì họ đã cố gắng, đã nỗ lực để làm tốt công việc của mình!

Có câu chuyện về chiếc bánh bị cháy, bạn đã nghe bao giờ chưa nhỉ? Một người phụ nữ phải làm việc 8h/ngày lại còn chăm sóc gia đình và làm hết mọi công việc của một người nội trợ! Một ngày nọ cô mệt nhoài với hàng tá công việc ở cơ quan khiến cô có cảm giác như kiệt sức! Về nhà cô còn phải dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho chồng và con của cô! Khi người chồng đón con từ trường về, cũng là lúc cô nướng xong mẻ bánh quy trong lò! Thế nhưng vì quá mệt nên cô đã để quên nó một lúc khiến cho một vài chiếc bị cháy!

Lúc ăn tối, đứa con quan sát xem có ai nói gì về những chiếc bánh cháy đó không nhưng chẳng có ai lên tiếng cả! Khi dọn bát đĩa, người vợ ngỏ ý xin lỗi về những chiếc bánh cháy nhưng người chồng dịu dàng nói: có gì mà em phải xin lỗi chứ, hơn nữa mùi vị những chiếc bánh ấy rất ngon! Người vợ mỉm cười hạnh phúc!

Khi đưa con đi ngủ, nó thì thầm hỏi bố nó: có thật bố thích ăn bánh quy cháy không? Không con ạ, anh ta nói với con! Nhưng hôm nay mẹ con rất mệt mà vẫn phải chuẩn bị bữa ăn cho bố con chúng ta! Không nên làm mẹ buồn mà một vài chiếc bánh cháy có ảnh hưởng đến ai đâu chứ!

Thế đấy, có bao nhiêu người không để ý đến một vài chiếc bánh cháy trên đĩa bánh? Không nhiều lắm phải không bạn! Cũng như vết mực đen trên tờ giấy trắng!

Có lúc chúng ta chỉ biết nhìn vào những sai lầm, khuyết điểm của người khác để rồi lên tiếng chỉ trích mà quên rằng họ đã cố gắng rất nhiều!

Hãy sống bao dung hơn bạn nhé, để cục tẩy của bạn mòn dần theo năm tháng, đừng bao giờ để cục tẩy của bạn mãi mãi như mới xuất xưởng! Bởi vì nếu không sử dụng đến nó cuộc đời của chúng ta sẽ chi chít những vết gạch xóa sau những lần mắc sai lầm! Một tờ giấy như vậy có đẹp đẽ gì không bạn? Hãy để nó là một tờ giấy được viết nên bởi những trải nghiệm, những thử thách, quyết tâm và cả sự tha thứ và bao dung nữa, bạn nhé! —





Lại cái giờ lịch sử chết dẫm . Những lời cô giáo giảng không lọt vào tai tôi một chữ nào cả . Vẫn cái điệu thở dài ngày càng não nề hơn , rồi tôi ngồi chống cằm suy nghĩ lung tung , thi thoảng lại liếc về phía nàng . Nhìn dáng vẻ chăm chỉ của nàng mà tôi thấy tủi hổ cho thân phận của mình quá , nàng xinh xắn học giỏi , tôi tuy không xấu trai cũng chẳng học dốt , nhưng cái sự lười của tôi lúc này khiến tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và nàng cách xa nhau quá ...
_Em Hiếu ! -Giọng cô giáo đập vào tai khiến tôi giật thót người , lật bật đứng lên , tim đập thình thịch :
_Dạ ! Cô gọi em !
_Em hay cho cô biết ai là người tử thủ tại thành Hà Nội !
_Dạ thưa cô ... Quách Tỉnh !-Phỉ phui cái mồm tôi lúc đó .
Cả lớp cười ồ lên . Cô trố mắt nhìn tôi như một sinh vật lạ :
_Em nói cái gì !???
_Dạ không ..không ạ !-Tôi cúi gằm mặt xuống , ước gì có kẽ nứt nào ...
_Giỏi lắm ! Hoàng Diệu sống lại ắt sẽ biết ơn em đã đặt cho ông ấy một cái tên mới , ngồi xuống 1 điểm !
Tôi nóng bừng mặt , tiu nghỉu ngồi xuống . Một ánh mắt buồn quay xuống nhìn tôi kèm một tiếng thở dài , tôi quay sang , ánh mắt đó lúng túng chạy trốn vào những trang sách ...là nàng ư ??? Nhưng lúc ấy tâm trạng tôi đâu còn nghĩ đến điều gì nữa , cảm giác xấu hổ đã lấn chiếm hết tâm hồn tôi rồi ...
Ôi cái giờ lịch sử chết dẫm ..

Written by KidTjTj



Sinh năm 1994, Henriquez đã nổi lên từ lúc còn là một cậu thiếu niên trong học viện đào tạo trẻ của Universidad de Chile, đội bóng hàng đầu của quốc gia Nam Mỹ này. Được biết, ngay từ năm 2009, Man Utd đã ký thoả thuận sơ bộ với Universidad de Chile về việc chuyển nhượng Henriquez (cần lưu ý, mấy năm qua, "Quỷ đỏ" thành Manchester đã xây dựng một hệ thống chân rết săn lùng tài năng khá quy mô ở khu vực Nam Mỹ). Theo đó, MU sẽ được phép mua Henriquez đầu tiên và thời hạn hiệu lực của thoả thuận sẽ kéo dài đến năm 2014. Tuy nhiên, kể từ sau giải VĐ Nam Mỹ dành cho lứa tuổi U-17 tổ chức vào năm ngoái, Man Utd nhận thấy cần phải mau chóng đưa Henriquez về Old Trafford cho cẩn thận, tránh tình trạng "bị cướp tay trên" (bởi trừ phi thoả thuận gắn liền với yếu tố tiền bạc, bằng không việc "lật lọng" hoàn toàn có thể xảy ra). Mùa vừa rồi, Henriquez đã được đẩy lên đội 1 Universidad de Chile và sớm toả sáng với 12 bàn trong 17 trận ra sân, một thành tích quá xuất sắc. Bởi thế Man Utd càng quyết tâm hơn trong việc mua đứt Angelo Henriquez.

Theo khẳng định của tờ Daily Mail, Man Utd đã đồng ý trả 3 triệu bảng như yêu cầu của Universidad de Chile và chỉ cần xin được giấy phép lao động tại Anh thì chân sút trẻ này sẽ chính thức hiện diện ở Old Trafford. So với Kagawa thì thủ tục của Henriquez có phần đơn giản hơn vì anh còn trẻ. Mới cả, nếu chẳng may không được thì cũng không hề hấn gì. Man Utd sẽ cho một CLB nào đó ở châu Âu mượn Henriquez cho đến lúc nào đủ điều kiện được cấp phép hoặc xịn hơn là cả hộ chiếu EU (giấy phép lao động chỉ áp dụng cho những cầu thủ ngoài EU). Thực tế, Henriquez chỉ là một khoản đầu tư dài hạn chứ Sir Alex chẳng hề mơ mộng tới mức trông đợi vào một cầu thủ chưa thành danh, lại mới chập chững những bước đầu tiên trong sự nghiệp tại châu Âu.
Hội những người mà trái tim mãi mãi dành cho Quỷ Đỏ



Bạn nên biết: Vì sao bút chì có tẩy không ...?

Có người hỏi: vì sao bút chì có tẩy? Chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng rồi sao: để xóa đi những chữ viết sai, viết chưa đẹp hoặc để xóa hoàn toàn một đoạn văn nào đó!

Vậy có bao giờ bạn tự hỏi mình: phải chăng trong cuộc sống này, chúng ta cũng cần có một cục tẩy cho riêng mình? Để xóa đi những sai lầm của người khác và của chính bản thân ta! Có lúc chúng ta keo kiệt, không dùng đến cục tẩy đó khiến cho những trang giấy cuộc đời nhem nhuốc những dòng gạch và xóa!

Bất cứ ai cũng có lúc gặp sai lầm, bất cứ ai cũng gây ra những lỗi lầm khắc sâu trong lòng người khác! Có người ghi nhớ để rồi mãi mãi khắc khoải vì vết thương đó! Có người để nó bị thời gian xóa đi, trống trơn phẳng lặng để viết lên những bài viết cuộc đời đặc sắc hơn, ý nghĩa hơn!

Người ta nói rằng cuộc đời là một trang giấy trắng, và chính chúng ta sẽ quyết định viết nó như thế nào! Khi một đứa trẻ mới vào lớp một, cô giáo không cho chúng viết bằng bút bi mà viết bằng bút chì! Bởi vì sao bạn nhỉ? Vì bàn tay yếu ớt của các bé nhất định sẽ có lúc viết những nét nghuệch ngoạc, sai từ này từ khác! Và khi đó, bé sẽ dùng tẩy để tẩy đi những chữ viết chưa đúng, chưa đẹp của mình! Chúng ta cũng vậy, không ai sinh ra đã có thể viết lên những bài ca cuộc đời một cách hoàn chỉnh! Có lúc chúng ta vì vội vã mà đi sai phương hướng dẫn đến những hậu quả khôn lường, có lúc vì chủ quan mà mắc sai lầm không thể sửa chữa! Làm thế nào đây? Ngồi trách móc bản thân và hứng chịu những lời trách móc của người khác? Như vậy có giải quyết được gì không?

Lúc ấy chúng ta cần biết tẩy đi những sai lầm mắc phải và làm lại từ đầu với những bước đi thận trọng hơn! Không ai có thể trưởng thành mà chưa một lầm vấp ngã hay mắc sai lầm!

Mỗi em bé trước khi biết đi cũng trải qua quá trình chập chững với không ít lần vấp ngã! Đừng tự trách bản thân mình quá nhiều bạn ạ! Cũng như đừng trách móc những người khác khiến họ cảm thấy mình kém cỏi mà mất hết niềm tin vào chính bản thân họ! Hãy biết chấp nhận sai lầm như một điều tự nhiên trong cuộc sống để đối mặt với sai lầm và thất bại một cách nhẹ nhàng hơn! Bạn biết đấy, cục tẩy sinh ra để xóa đi những chữ viết chưa được tròn trịa, chưa được chính xác thì chúng ta cũng hãy dùng cục tẩy của mình – sự bao dung và thứ tha để tẩy đi những sai lầm của mình và người khác mắc phải!

Đừng quá khắt khe với người khác, cũng đừng chỉ nhìn vào những sai lầm của họ mà đánh giá con người họ! Bất kỳ ai cũng có lúc mắc phải sai lầm quan trọng là họ biết mình sai để sửa, còn chúng ta đừng chỉ biết nhìn vào những sai lầm đó mà hãy nghĩ đến những gì họ đã cố gắng, đã nỗ lực để làm tốt công việc của mình!

Có câu chuyện về chiếc bánh bị cháy, bạn đã nghe bao giờ chưa nhỉ? Một người phụ nữ phải làm việc 8h/ngày lại còn chăm sóc gia đình và làm hết mọi công việc của một người nội trợ! Một ngày nọ cô mệt nhoài với hàng tá công việc ở cơ quan khiến cô có cảm giác như kiệt sức! Về nhà cô còn phải dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho chồng và con của cô! Khi người chồng đón con từ trường về, cũng là lúc cô nướng xong mẻ bánh quy trong lò! Thế nhưng vì quá mệt nên cô đã để quên nó một lúc khiến cho một vài chiếc bị cháy!

Lúc ăn tối, đứa con quan sát xem có ai nói gì về những chiếc bánh cháy đó không nhưng chẳng có ai lên tiếng cả! Khi dọn bát đĩa, người vợ ngỏ ý xin lỗi về những chiếc bánh cháy nhưng người chồng dịu dàng nói: có gì mà em phải xin lỗi chứ, hơn nữa mùi vị những chiếc bánh ấy rất ngon! Người vợ mỉm cười hạnh phúc!

Khi đưa con đi ngủ, nó thì thầm hỏi bố nó: có thật bố thích ăn bánh quy cháy không? Không con ạ, anh ta nói với con! Nhưng hôm nay mẹ con rất mệt mà vẫn phải chuẩn bị bữa ăn cho bố con chúng ta! Không nên làm mẹ buồn mà một vài chiếc bánh cháy có ảnh hưởng đến ai đâu chứ!

Thế đấy, có bao nhiêu người không để ý đến một vài chiếc bánh cháy trên đĩa bánh? Không nhiều lắm phải không bạn! Cũng như vết mực đen trên tờ giấy trắng!

Có lúc chúng ta chỉ biết nhìn vào những sai lầm, khuyết điểm của người khác để rồi lên tiếng chỉ trích mà quên rằng họ đã cố gắng rất nhiều!

Hãy sống bao dung hơn bạn nhé, để cục tẩy của bạn mòn dần theo năm tháng, đừng bao giờ để cục tẩy của bạn mãi mãi như mới xuất xưởng! Bởi vì nếu không sử dụng đến nó cuộc đời của chúng ta sẽ chi chít những vết gạch xóa sau những lần mắc sai lầm! Một tờ giấy như vậy có đẹp đẽ gì không bạn? Hãy để nó là một tờ giấy được viết nên bởi những trải nghiệm, những thử thách, quyết tâm và cả sự tha thứ và bao dung nữa, bạn nhé! c

Back to posts
Comments:

Post a comment

Tử tù không tin mình được tha tội chết - Ảnh Sex Gái Nứng Lồn, mút lồn Hot Girl Mẫn Tiên - Chuyện tải Sex Teen 3gp Mp4 , Xinh đẹp Gợi Cảm - Bóp Vú Gái Nhật Phang Tét Lồn Em,Doc Truyen Sex Con Gái, Truyện Dâm để Thủ Dâm Móc Lồn Cho Bạn Gái
CLOSE [X]